Chào mừng quý khách đến với PHƯỢNG HOÀNG PHÁT

Bạn có biết Phượng Hoàng là ai?

By ADMIN TP 2023-12-08 08:50:38 224 lượt xem

Để tớ kể cho bạn nghe về sự nghiệp “buôn thúng bán mẹt” của tớ nhé

Tớ là Phượng Hoàng, sinh năm 90, là single mom bé trai 3.5 tuổi đáng yêu. Tớ là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội học đại học năm 2008 và bám trụ từ đó đến nay. Chuyện đời cũng dài lắm chuân chuyên. Tớ học Học viên Tài chính. Năm 2012 tớ học xong và học luôn lên thạc sĩ thì đầu năm 2015 là tớ học xong Cao học. Nói về bằng cấp là tớ cũng nhiều. Nhà nghèo mà nên khổ, mấy năm đại học ngày nào cũng phải đi gia sư, nên tinh thần chịu khó là ngấm sâu vào máu thịt. Tớ đi làm thêm từ năm nhất trải qua nhiều part time nhưng nghề tớ làm nhiều nhất là gia sư vì lương cao hơn công việc khác. Kì nào học chiều thì cứ tan lớp là tớ chạy thục mạng như “chó chạy ngoài đường”  để kịp giờ dạy. Ra trường đi làm vài nơi chả đâu vào đâu, ngân hàng thi mãi không đậu. Aiza. Gian nan thật. Rồi năm 2015 tớ lấy chồng, lấy chồng ngày đi làm tối không đi gia sư được. Chả nhẽ đi đến 23 giờ về thì ai gọi vợ chồng son. Tháng đầu hôn nhân rất hạnh phúc, hai vợ chồng bữa ăn một nồi cơm, một nồi canh, một nồi thịt, không có múc ra làm gì, vừa ăn vừa rung đùi. Đây là một túp lều tranh, hai trái tim vàng thì phải. Rồi chồng tớ nhìn tớ cười: “ số vợ đúng là chuột sa chĩnh gạo”. Vì là hồi tớ quen chồng tớ thì chồng tớ không khác gì ông xe ôm, dân thị trường nên người đen, gầy, quần áo thì bẩn. Không ai nghĩ nhà ông giàu cả nhà ạ. Ông có một con xe ga nhưng ông để ở quê, ông đi con sirius ghẻ bán đi chắc đc haitr. Mà tớ với anh xã cùng quê nhé. Đến tháng thứ hai thì chồng tớ tuyên bố xây nhà tại nhà Hà Nội, to uỳnh bốn tầng nhé. Và đó lại là dấu hiệu của sự cãi lộn, xung đột, mâu thuẫn, mây đen tối trời………. mà một cái đứa ngây ngơ, hồn nhiên, con trẻ không chịu lớn như tớ không thể nào đủ thông minh, khôn khéo để chống đỡ. Tớ bắt đầu bán hàng online vì tớ không thể đi gia sư được mà. Nhà chồng tớ tuy giàu nhưng tớ cũng không đc nghìn nào, vẫn làm việc đêm ngày. Ban đầu tớ mua chục bộ Gap trẻ con về bán có vốn 800k hay cũng sấp xỉ  800k tớ cũng chả nhớ mấy nữa. Tớ bắt đầu bán qua fb lên các nhóm, đăng lien tục và liên tục. Một cách lặp đi lặp lại và tớ cũng bán được. Mà tớ không bán cho người quen, tớ bán cho người lạ, tớ vốn ít bạn mà. Chăm lắm vì tớ khổ quen rồi . hai tuần tớ lãi được 7tr , èo ơi nhiều thật trong khi lương đi làm mình được 4tr. Tháng đầu tốt, chồng tớ còn giúp vợ đi đưa hàng. Tớ vì chăm bán quá mà cũng làm cháy mất mấy cái nồi vì quên nấu cơm khách mua lại mãi tư vấn nhưng chồng tớ không mắng. Chồng tớ lúc đó hiền thật. Sang tháng thứ hai thì xây nhà, chúng tớ đón cậu chồng ra trông nhà và tớ bỗng bị khóa sạch các nick. Chết mất thôi, tớ bán hàng sao đc, hàng không bán được vì nick tớ bi khóa hết rồi. Fb bắt đầu càn quét việc đăng lên nhiều nhóm là không thể. Chúng tớ bắt đầu mâu thuẫn cãi lộn,tớ vỡ mộng nhiều lắm. Tớ khóc như đứa trẻ. Lần đầu tiên chồng tớ tát tớ. Tớ đã bỏ đi đến một quãng đất trống và khóc như chưa từng được khóc. Hôn nhân sợ thật đấy, rồi chồng tớ có đi tìm tớ lần đó. Hàng tớ mua lúc này đã tầm 30tr rồi mà ko bán dc, tớ lo lắm. Tớ phải thanh lí hàng giá rẻ và ai mua hàng thi tớ lại phải mang hàng đi. Khách mua một cái thi tớ mang theo cả một ba lô 20-25kg quần áo mời khách chọn. Có hôm 22h  tớ mới về, tớ không biết đường phải hỏi thăm. Lúc về lại không nhớ đường về lại hỏi thăm, đi đường buồn ngủ tớ va vào xe người khác vỡ một mảnh yếm xe máy. May mà thanh niên cứng nên họ không ngã mà tớ lại ngã. Giờ tớ có tiền để đổi xe. Việc mua một cái liberty hay vespa hay ô tô tớ muốn mua lúc nào cũng được. Nhưng tớ vẫn đi cái xe Sirius cũng mèm, mang theo một vết yếm vỡ, thậm chí tớ không sửa đề. Tớ đạp cả nhà ạ. Tớ thích thế, nó giúp tớ nhớ về ngày xưa, cái ngày mình lập nghiệp đã nan gian thế nào, để lòng tớ mãi rạo rực một tinh thần khởi nghiệp cố gắng thêm chút nữa. Tớ hay có thói quen đi giao hàng là mang hàng theo để mời lắm. Rồi tớ học cách làm page , tớ thuê chạy quảng cáo bán và tớ lại hồi sinh. Có thời điểm tớ bán mãi không hết khách cơ, thời đó chạy quảng cáo dễ thật, rồi tớ học cách oder hàng Trung Quốc, về chạy quảng cáo bán khốc liệt tung trời. Nói chung là lên bỗng xuống trầm lắm cả nhà ạ. Tháng đầu bán ngon, ba tháng sau chết như rệp không ngóc đc phải thanh lí. Sau đó lại huy hoàng nhưng tớ làm gì thi tớ cũng luôn cô gắng lắm, cố gắng hết lòng hết ruột hết gan. Chúng tớ vẫn có nhiều mâu thuẫn. Xây xong nhà là chúng tớ đã kết hôn được 7 tháng. Có nhiều mẫu thuẫn nhưng vẫn ổn. Chúng tớ kết hôn được 8 tháng tớ có bầu có gọi là chậm không ạ? Nhưng với tớ là dài như một thế kỉ khi mà mãi không chửa trong một gia đình mà mẹ chồng tớ khát cháu đến cháy lòng. Bà chỉ mong có cháu và tất cả bà quy kết lỗi do tớ dù chúng tớ đi khám thì đều bình thường. Tớ sống vô cùng áp lực khi mà  mãi không phình cái bụng lên. Rồi đang ăn nên làm ra lắm cơ bán mãi ko hết khách thì món quà trời cho, tớ có bầu. Đứa con trời ban lộc đã đến với chúng tớ. Nhưng cũng là lúc báo hiệu những ngày tưởng chừng dài như thế kỉ. Tớ bị động thai và đi cấp cứu liên tục, việc buôn bán đình trệ. Tớ phải năm yên một chỗ, áp lực lo lắng, stress, nước mắt gắn liền với tớ liên tục. Tớ ở yên một chỗ suốt 8 tháng chỉ trong phòng, đến đi tớ còn không dám nâng chân lên, sợ con tớ đau. Sợ tớ hoạt động mạnh con tớ không có cơ hội nhìn ánh mặt trời. Tớ tăng từ 48kg lên 70kg, mụn đầy người thường xuyên đau bụng. Những lúc nào đi viện thì nghỉ bán, về là tớ lại ngồi ngõ lách cách, đau bụng quá thì tớ nằm. Tớ hay ngắm bức tranh một đứa bé rất xinh, tớ mặc định gọi là Bắp Cải nên lúc con tớ ra đời cũng đẹp như em bé trong tranh. Bắp cải hình như cũng sợ nên trong suốt 9 tháng thai kì con không đạp chỉ máy nhẹ xíu xíu cử động, chắc con cũng sợ lắm nên nằm im thin thít. Có phải vậy không mà lúc con ra đời mãi mới biết đi, tận 20 tháng nhưng nói rất sõi và thông minh. Đẻ con xong ba ngày tớ đã bán, 12 ngày tớ đã đi xe máy giao hàng. Mà suốt 9 tháng tớ không đi xe máy nên phiêu quá, cái xe đểu hay chết máy giữa đường. Tớ cố đạp mà không được, tớ vẫn còn yếu, mỗi lần tớ đạp cứ như là ruột tớ tuột ra ngoài. Mỗi lần nó chết máy tớ phải phải đứng xuống đường, nhờ người đi đường đạp hộ. 3-4  lần vậy thi tớ về được nhà. Các bạn lúc đó các bạn làm gi! Vẫn đang ngồi một chỗ và có người hầu hạ đúng ko? Số tớ khổ nên tớ vất vậy đó. Tháng đầu, Bắp Cải ngoan chỉ ăn và ngủ. Nhưng từ tháng hai trở đi, con cực khó. Lúc nào cũng phải có người ở bên liên tục không là anh không nghe. Ăn thì lười , tớ đã từng mang con đi khám ở Nhi, Viên dinh dưỡng rồi nghe ai mách gì hay tớ đều làm. Trong nhà tớ đầy thuốc bổ, chưa hết cái này đã sang cái kia. Mỗi lần uống con tớ khóc thất thanh mà nó vẫn lười ăn. Rồi cuối cùng, tớ mặc kệ, không ép con ăn nữa. Mẹ yêu con và tôn trọng con. Tớ vẫn miệt mài bán hàng từ sang đến đêm khuya , trừ lúc cho con ti và vắt sữa, còn lại tớ phải ngồi gõ lóc cóc từ sáng đến đêm, có khi 1-2 sáng. Tớ làm từ lúc con tớ vừa ra đời cho đến tận bây giờ, tớ vẫn làm việc với cường độ như vậy. Nói chung là khó có ai theo được tớ lắm. Tháng đầu sau sinh tớ lao lực, lao tâm, stress, đau khổ tớ sụt 20kg. Từ 70kg còn 50kg . Một tháng sau sinh ngày nào cũng một bát cơm, vài miếng thịt nạc và một bát canh rau ngót. Má ơi! Không nuốt nổi, ăn như nhai rơm. Ngực tớ to nên sữa nhiều hay sao ấy! Sinh con xong tớ thường xuyên bị tắc tia sữa lại sốt đau nữa. Đúng đủ cái khổ. Khi con tớ được hai tháng, tớ stress quá, chúng tớ liên tục cãi nhau, tớ một lần nữa lại đầu hàng nghiệp đi buôn, thanh lí hàng và bế con về quê. Và từ đó chúng tớ lí thân. Li thân được 8 tháng, chúng tớ li hôn và chồng tớ tái hôn một tháng sau đó. Khi con tớ được bốn tháng, hai mẹ con tớ bắt taxi ra Hà Nội. Hai mẹ con tớ đi một mình, không ai thân thích. Tớ bị người ta lừa dẫn đến không có chỗ ở. Họ bắt cọc một tháng tớ đã chuyển khoản và khi tớ ra Hà Nội họ bắt tớ đóng ba tháng tiền nhà luôn và ngay. Trong khi nhà không đúng như họ đã PR. Tớ bất lực, đăng lên nhóm zalo khách hàng của tớ nói là tớ đang bị như này. Chị Hảo là khách hàng của tớ đã nói cho tớ biết cạnh nhà chị ấy có một căn tập thể tầng ba cho thuê giá 3.5tr và tớ nhanh chóng đồng ý để có chỗ ở. Tớ khóc với con bạn nói rõ tình hình. Nó bảo tớ là chị họ nó mới nghỉ làm, gọi cho chi ấy thử xem. Và tớ gọi, chị ấy đến bế Bắp Cải cho tớ đi xem nhà. Con tớ ở nhà nó khóc thất thanh không ai dỗ được. Rồi chúng tớ chuyển đi luôn và tớ bi mất cọc một tháng. Tớ đã phải đi sắm từng cái bát, cái nồi, cái chiếu….. Tớ làm hết mọi thứ bê vác đủ cả. Tớ giống như một siêu nhân vậy, tớ phục tớ quá mất. Tớ ở nhà tập thể, bán buôn ngày không biết bao nhiêu hàng. Tớ bê lên xuống ngày vài tạ dù tớ mới sinh xong bốn tháng. Còn các bạn! Đa phần thì các bạn vẫn có người bê tận giường, còn bịn rịn hơi con, hai mẹ con ôm ôm ấp ấp. Vậy mà mẹ con tớ đã trải qua những tháng ngày như vậy. Tớ làm việc thâu đêm suốt sáng, có khi thức đến 2-3 tớ vẫn thức được. Vì mẹ con tớ cùng đường rồi, vì tớ không cố ngoi lên thì bùn đen sắp che kín mũi tớ không thở được rồi. Khi tớ cùng đường, tớ mạnh mẽ hơn tớ nghĩ, tớ khôn hơn tớ nghĩ. Buôc lòng tớ phải bước ra khỏi “ vùng an toàn” vốn có của mình. Tớ gặp vô vàn khó khăn nhưng một trong những khó khăn nhất là tớ bị khách hàng bom. Tớ đã tin khách và tớ cố gắng mua đủ hàng cho họ nhưng cuối cùng họ hủy hàng.Tớ lao động cật lực, tớ mệt, buồn ngủ, nóng bức hay lạnh lẽo, đói bụng hay đau lưng nhưng còn dễ chịu hơn cảm giác bị bom hàng. Tớ cảm thấy tớ bị người ta lừa gạt mình, công sức tớ bị người khác cướp trắng, miếng cơm của con tớ bị người khác hất xuống. Mà tớ không hiểu sao người khác lại cứ phải đi bom hàng. Nhân cách để đâu, chính những người đi bom hàng là những người không thể nào mà tiến xa được. Vì luôn luôn lí do và đổ khó khăn lên cho người khác. Thì mãi mãi chỉ luôn vậy thôi. Không thể nào não tăng nếp nhăn được, cứ khó khăn là đầu hàng. Đến lúc người khác đã đi xa rồi thì mình vẫn ở đó, kinh tế ko có, làm gì cũng sợ, sống cam chịu. Cuộc đời này cái gì cũng có cái giá của nó cả. Nếu tớ không bị khóa fb thì mãi mãi tớ không biết cách chạy ads bán hàng. Nếu tớ có chỗ dựa dẫm thì đã không có Phượng Hoàng hôm nay sẵn sàng đương đầu moi thứ. Tớ làm việc liên tục vì tớ biết, chỉ cần tớ buông thôi là mẹ con tớ đi xuống vực rồi. nên dù có mệt, tớ vẫn phải cầm tay lái để chèo chống con thuyền ra khơi. Chỉ cần tớ buông tay là tớ sẽ chết chìm. Và vì vậy bao nhiêu dây thần kinh não bộ tớ phải hoạt động liên tục. Tớ đã sinh con tớ ra thì tớ phải có trách nhiệm nuôi con tớ trưởng thành tử tế. Nếu tớ không làm được điều này là tớ có lỗi với con tớ, tớ có lỗi với xã hội. Vì thế mà cắm mặt làm thôi. Khi người khác ngủ, tớ vẫn làm việc. Khi người khác buông tay, tớ vẫn tiếp tục cố gắng. Khi người khác sợ khó tớ vẫn đương đầu. Vì vậy mà tớ có ngày hôm nay. Tuy chưa có gi là sáng chói nhưng tớ tự hào với bản thân mình là tớ luôn cố gắng hết sức. Đó chính là chiến thắng huy hoàng nhất cuộc đời tớ. TỚ CHIẾN THẮNG CHÍNH MÌNH. Về cuộc hôn nhân vì sao tan vỡ, tớ xin mạn phép không kể sâu. Chồng tớ nói tớ không biết cư xử. Tớ không hiểu. Với tớ thì học giỏi là có nhiều bằng cấp, thi đâu đỗ đó. Thu nhập nhiều là lương cao, khả năng kiếm tiền nhiều. tất cả đều có thước đo để phản chiếu. Còn tớ nghĩ A, chồng tớ nghĩ B. Anh ta nghĩ anh ta đúng, tớ nghĩ tớ đúng. Và rốt cuộc giữa hai chúng tớ, không có quy ước chung khi nhìn nhận về cuộc sống nên chúng tớ không thể dung hòa được. Tớ không muốn vạch trần về bố của con tớ ra đây làm gì. Người ta hỏi tớ có căm thù chồng cũ tớ không? Tớ không, vì anh ta mà tớ được làm mẹ, tớ có Bắp Cải. Chỉ là chúng tớ không có duyên thôi, tớ nghĩ vậy cho nhẹ lòng. Hiện tại, mẹ con tớ vẫn ổn, sống tốt, khỏe mạnh, tớ có nhiều cơ hội phát triển và nâng cao trí tuệ cho mình. Con tớ càng lớn càng thông minh, biết nhiều và là một em bé lanh lợi. Đối với tớ vậy là đủ. Tớ đố bạn cái đích cuối cùng mà chúng ta muốn là gì? Cái gì quan trọng nhất với bạn? Bạn nói là sức khỏe, tiền bạc….. Nhưng bạn ạ! Cho đến gần đây tớ mới biết, cái đích mà chúng ta mong muốn nhất đó chính là tình yêu và hạnh phúc, Và chúng ta nghĩ rằng tiền sẽ mua được những thứ khiến bạn hạnh phúc nên bạn ra sức kiếm tiền. Nhưng để có tiền, nhiều người sẵn sang giẫm đạp luân thường đạo đức, sẵn sàng lừa gạt người khác để đạt được mục đích của mình. Liệu rằng chúng ta có hạnh phúc với kết quả được không? Chúng ta mưu cầu hạnh phúc nhưng lại dẫm đạp lên những hạnh phúc đời thường. Nên nhớ rằng hạnh phúc là hành trình cứ không phải là đích đến. Hãy cho đi nhiều hơn và sống trách nhiệm với bản thân mình và với người khác. Tớ viết bài này để truyền động lực sống cho mình và cảm hứng sống đẹp cho người khác. Nhắc nhở bản thân mình hãy luôn yêu cuộc sống và cố gắng hết mình. Bởi tớ chỉ được sinh ra có một lần và tớ đang ở giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời nên tớ phải sống cho xứng đáng. Cố…………..lên…………nào!

Bài viết này tớ đã viết vào ngày 23/6/2018 trên facebook. Đã 1.5 năm trôi và nhưng vẫn còn nguyên giá trị với tớ đến bây giờ và hiện tại là một hành trình nhất quán, tiếp nối với những ngày tháng đã qua.

VIẾT BÌNH LUẬN CỦA BẠN