Chào mừng quý khách đến với PHƯỢNG HOÀNG PHÁT

Sau lưng không có lấy một người, làm sao tôi có thể ngã xuống

By ADMIN TP 2023-12-08 09:49:10 224 lượt xem

Tôi rất thấu hiểu khách hàng bởi ngày trước tôi cũng là chính bạn. Dù bạn đang ở bất cứ level nào thì tôi cũng đều đã đi qua con đường đó. Càng lên cao áp lực càng nhiều, thuyền to sóng lớn , âu cũng là quy luật. Tôi học cách chấp nhận và hoàn thiện bản thân mình để bản thân tôi luôn lớn hơn vấn đề mình gặp phải. Nếu vấn đề xảy ra lớn lớn kiến thức, kĩ năng mà tôi đang có điều đó quả thực là khủng khiếp. Vậy mà một năm tôi cũng phải vượt qua khủng hoảng 4-5 lần.

Tôi nhìn thấy rõ những trăn trở của bạn. Để mình kể qua các khó khăn của các bạn:

- Hàng bán không ai mua

- Hàng oder về chậm, không đúng màu size, hàng bị lỗi, phom không chuẩn

- Khách bom hàng của bạn

Khổ lắm chứ chả đùa đâu. Có khách hàng về 1 tháng rồi không lấy hàng. Chị ấy vẫn khăng khăng mình rất thanh liêm, không phải người bom hàng. Chị ấy giải thích là hàng nhập về trời nắng khách không mua nên là chưa lấy được chứ không phải là bom. Mà rõ ràng cái ri hàng đó mình up là hàng có sẵn nha. Hàng sẵn chốt 1 ri, 1 tháng không lấy. Hihi, thật là thú vị. Sau rất nhiều những pha dở khóc dở cười, bi hài lẫn lộn mình nhận ra là dưới lắng kính của ai đó, họ luôn luôn đúng

Mình không thích kể về khó khăn cho lằm, mình cần mẫn làm việc để khắc phục nó mỗi ngày , không thích “ tế sống” khách nào bom hàng đâu. Mình tự nhận mình không thuộc hàng chợ búa được, lúc nào cũng bị thiệt thiệt. Khách nào quá lắm thì mình chịu thiệt lần đó rồi lần sau không bán nữa. Chửi bới người khác chỉ làm hạ giá trị của bạn. Nếu bạn đi lăng mạ người khác. Mình giả dụ bạn bán hàng rồi bạn bị khách bom đi. Rõ ràng bạn bị hại và rất tức giận, rất oan ức nhưng trong lúc nóng nảy bạn mất kiểm soát hành vi lời nói, dùng lời lẽ cay miệt, hạ mạt người khác,chua ngoa, đanh đá. Tôi là người ngoài nhìn vào , tôi đánh giá bạn không cao. Suy cho cùng, bạn mất nhiều hơn được. Khách hàng họ cũng sợ và rời bỏ bạn, đến cái nơi mà họ được đối đãi vô cùng thân thiện, nhẹ nhàng. Bạn nói rằng bạn thẳng tính, nhưng bạn ơi thắng thắn quá cũng có anh em với nhà thô lỗ.

Khách hàng không bao giờ thích mua hàng mới một người thô lỗ trong ứng xử, khó kiểm soát hành vi. Họ sẽ nghĩ rằng con người này không phải dạng vừa, mình chơi với họ nếu một ngày có gì mâu thuẫn chắc nó tế sống mình như chơi, phải cảnh giác, phải đề phòng. Còn người ghét bạn , tất nhiên là quá là mừng thầm rồi. Thiệt lắm ấy. Nền mình là người bán hàng, mình phải hết sức văn minh, hết sức nhẫn nhịn.

Mình chia sẻ với bạn một chút về khó khăn của mình khi làm oder

- Đầu tiên là tìm sản phẩm bán, tìm toét mắt lên mới được hàng ưng up bán cũng phải tìm khách chứ bộ

- Hàng bán được thì mình sẽ nhập hàng , đàm phán qua web

- Sau đó mình sẽ đi đổi tiền việt thành tiền nhân dân tệ để thanh toán. Cái này mình làm việc online, dựa trên nguyên tắc niềm tin thôi. Nếu họ block mình thì coi như mất đấy

- Sau đó hàng sẽ được tập kết đến một đơn vị vận chuyển để cho về Việt Nam. Đơn vị này mình cũng làm qua mạng, nhỡ may họ chuồn mình cũng mất

- Chờ shop Trung phát hàng về, nhiều shop nó xấu lắm, hàng mua rồi không phát, chờ lâu quá đi đòi tiền. Có shop 1 mã mua 10 cái áo nó phát cho 3-4 lần có khi còn không đủ. Nó cũng không bảo mình gì hết. Hàng phát lắt nhắt là điều rất bình thường. Có bọn mình mua màu vàng nó phát cho mà xanh , may đủ số lượng là mừng. Có bọn mình mua 10 nó phát cho 8, thiếu hàng kiện nó bảo tao phát đủ rồi. Thì tiền trả đủ rồi ăn thịt nó à. Coi như rủi ro kinh doanh

- Có chị khách nói với mình ơ thế hàng về không đúng , lỗi mà không trả lại à em? Oh My God! Xin thưa với các chị! Ăn vạ được thì má đã sưng. Nó bảo mình là: “ Tao phát nhầm thì mang trả cho tao cái”. Ơ nhưng mà cước thì Việt Nam sang TQ thì quá là đắt luôn. Nên thôi ngậm bồ hòn mà bán thanh lý. Có bọn còn phát hàng xấu tởm cho cũng phải bán thanh lý rẻ mạt chứ bắt đền ai.

- Tất cả các giao dịch này đều diễn ra qua mạng, thôi gọi cũng là đi buôn lậu ấy không có thuế, giấy tờ . Ngay cả hàng đi air khai hải quan nhưng cũng không hợp pháp lắm. Vì chịu VAT 10% nên giá trị hàng hoá bị giảm xuống 20 lần. Ví dụ 1 cái áo 30 tệ chỉ khai nó 2 tệ thôi cho giảm thuế, nên nếu có vấn đề gì xảy ra coi như mất trắng, kiện được ai. Báo công an là em đi buôn lậu bị bọn nó lừa à??

- Bây giờ thì em đi air rồi không tắc biên nhưng cách đây mấy tháng e cũng đi đồi. Hay tắc biên lắm, mỗi lần tắc biên bao nhiêu vốn liếng đập hết lên hàng đứng ngồi không yên. Khách giục như hò đò nhưng các chị đâu biết em đây còn suốt ruột hơn các chị trăm lần, Không may hàng mất lạc cũng chả bắt đền được ai, đa phần phải tự chịu.

- Hàng về cũng có thể bị khách bom không lấy cho, lầy lội mãi không lấy, lương tâm chó cắn không biết nghĩ thì mình cũng ngậm ngùi mà bóc bán chứ biết làm gì, một cái block nick là xong. Lãi chả được bao nhiêu, gánh hàng tồn nữa là lỗ.

- Đối mặt với công an phường, công an kinh tế, quản lí thị trường thường xuyên, luật bất thành văn rồi. Những ngày đầu họ đến, em sợ xanh mắt mèo, làm lâu dần cũng thành quen, họ có đến mặc âu phục phù hiệu cũng tĩnh lặng như mặt nước hồ “ Các anh cứ về đi rồi em thu xếp ạ”.

- Bạn làm lớn thì bạn phải thuê người. Mà quản lí con người lại khó hơn cả bán hàng nữa cơ ạ. Bởi con người có cảm xúc, mỗi người một tính cách, tạo mội trường thân thiện được là rất khó. Mang tất cả các nhân sự ghép lại, tìm ra thế mạnh mỗi người  để hệ thống hoạt động khép kín thật không dễ. Tìm được người phù hợp càng khó hơn, tìm được người tận tuỵ trung thành lại khó như bắc sao lên trời. Bạn tuyển cả trăm người có khi chỉ được 4-5 người trung thành theo bạn năm này qua năm khác. Những sâu mọt đột nhập vào hệ thống của bạn ăn cắp quy trình cũng có thể xảy ra.

Đấy sơ sơ khó khăn của em Phượng là như trên đấy ạ. Tớ cũng là người trần mắt thịt, không khác gì chị em, cũng cần ăn, cần ngủ, cũng muốn được đi chơi. Làm nhiều nghĩ lắm cũng mệt lắm. Lại không có chồng, anh em họ hàng cũng không có ai giúp đỡ gì, cũng con nhỏ ôm ấp nâng niu mỗi ngày. Mang đi học về tắm rửa cho ăn, tối phải ôm ấp để anh ngủ đủ cả. 100% nhân sự là người xa lạ không cùng huyết thống.

Chị em xem những áp lực này em gánh hết. Vậy so sánh với khó khăn của chị em có phải là bên 9 bên 10 không? Tớ vẫn chấp nhận và cố gắng mỗi ngày bởi đơn giản mình hiểu được cách duy nhất để có cái ăn cái mặc là đi qua các vấn đề trên. Mà luyện rồi nó cũng thành quen, lúc nào cũng phải bình tĩnh. Bình tĩnh mới có cách giải quyết. nếu thất bại lần này mình sẽ làm lại cho đến khi thành công.

VIẾT BÌNH LUẬN CỦA BẠN